Rồi phải về thôi, nhân sinh như một cơn mưa rào, nếu cuối năm không về an trú trong căn nhà của ba má, trong những năm tháng ấu thơ, trong những nhớ thương xếp dầy như ngọn khói trong căn bếp nhỏ, ta biết ủi an những mỏi mệt đường trần bằng cách nào.
Rồi phải về thôi, cậu bé năm xưa chong mắt chờ trời sáng, xé tờ lịch cũ trước khi đánh răng, háo hức xem chị nướng dừa, ngóng mắt trông ba phơi dây pháo đỏ, thích thú nghe mẹ tính các khoản mua sắm ngày mùa, theo anh chạy khắp ngõ quê, trêu đùa cô em gái những điều cũ kỹ mà ngày thường có khi em gái chẳng cười thành tiếng bao giờ.
Rồi phải về thôi, để đặt những bôn ba ngoài kia lại, để lòng mình phơi phới những cơn gió mới, để lòng mình dịu dàng với những vắng xa lại gần.
Suy cho cùng trong cuộc đời này có bao lần được bình yên. Suy cho cùng trong cuộc đời này có bao lần được may mắn buổi cơm có đủ mặt người thân. Trần gian mộng ảo, lỡ tỉnh giấc chỉ thấy trơ trụi một cây hoè ngày lá rụng thì buồn biết bao.
Rồi phải về thôi, thiếu thốn hay sung túc, thất bại hay thành công, hưng thịnh hay lỡ vận gì thì cũng cuối năm rồi. Mấy trăm ngày mỏi mệt vận động rồi, xem như đã đến đích một năm dài vừa trôi qua rồi, bình yên mà về thôi.
Về thủ thỉ những nhớ quên, về nằm thiêm thiếp mơ màng những điều vội ngày vội tháng qua đi, về để yêu thương cả những muộn phiền.
Về như là tích luỹ nguồn năng lượng mới, để sớm mai mở cửa, là thấy cả một trời yêu thương, là để hít căng lồng ngực đặng còn bước tiếp.
Cuối năm rồi, không về nép vào mùi của gia đình, thì biết là đi đâu?!
Về để tai mình nghe lại lòng ta....
N: FB Ngô Nguyệt Hữu
Comments
Post a Comment